CHIỀU VÀ EM
Chiều thu rụng xuống vàng đồng
Cánh cò lả lướt soi dòng sông trôi
Em gom ký ức ra phơi
Chưa khô đã vỡ bên trời hoàng hôn
Chân ngày vội vã bước dồn
Thương người lữ khách vẫn còn dặm xa
Vu vơ nhặt nắng vào nhà
Một mình hơ lạnh đôi tà áo đông
Dù đêm phủ xuống mênh mông
Tình xưa vẫn sáng trong lòng vẹn nguyên