MIỀN TÓC
SƯƠNG
(Nhân 27-7)
Mẹ già tay vịn gốc cau
Đứng lâu một chút lưng đau lại ngồi
Mắt nhìn phía ấy xa xôi
Ngóng nơi góc bể chân trời đợi con
Mẹ ơi ! con mẹ không còn
Còn trời biển rộng, còn non sông dài
Hóa thân xanh cỏ xanh cây
Cho nay mai nữa đất này bình yên
Gió rưng rưng một nỗi niềm
Mang hương cau thả
xuống miền tóc sương
(Nhân 27-7)
Mẹ già tay vịn gốc cau
Đứng lâu một chút lưng đau lại ngồi
Mắt nhìn phía ấy xa xôi
Ngóng nơi góc bể chân trời đợi con
Mẹ ơi ! con mẹ không còn
Còn trời biển rộng, còn non sông dài
Hóa thân xanh cỏ xanh cây
Cho nay mai nữa đất này bình yên
Gió rưng rưng một nỗi niềm
Mang hương cau thả
xuống miền tóc sương